Một cái gì đó bị lạc trong mình cần phải hát,
Một chỗ nào đó bị lạc trong mình cần phải đàn,
Một phần chi đó bị lạc trong mình cần phải đi,
Một phần lớn cần phải yêu,
Một phần cần vui hơn nữa,
Một phần muốn hòa hợp nhiều hơn,
Thế mà mình vẫn ngồi đây. Còn gì thiếu?
Nguyễn Diễm Thương Thương
Thứ Bảy, 26 tháng 3, 2016
Thứ Hai, 15 tháng 2, 2016
Viết
"Viết cũng là một cách giúp làm sáng tỏ tâm trí,giải tỏa những điều đã bị chôn vùi từ lâu. Những ai từng làm như vậy đều nhận thấy suy nghĩ của họ trở nên rõ ràng và sắc bén hơn. Suy nghĩ trở nên tập trung hơn và họ có thể đưa ra quyết định rõ ràng,có sức thuyết phục.
Viết nhật ký hay viết ra những suy nghĩ của bạn mỗi ngày là một cách tuyệt vời để xoa dịu quá khứ và chữa lành những "vết thương" cảm xúc."
Mình cũng cảm thấy như này, nên lâu lâu để cho mình viết, có thể là viết trong tâm trí.
Nguồn trích dẫn từ http://www.innerspace.vn/
Viết nhật ký hay viết ra những suy nghĩ của bạn mỗi ngày là một cách tuyệt vời để xoa dịu quá khứ và chữa lành những "vết thương" cảm xúc."
Mình cũng cảm thấy như này, nên lâu lâu để cho mình viết, có thể là viết trong tâm trí.
Nguồn trích dẫn từ http://www.innerspace.vn/
Chủ Nhật, 3 tháng 1, 2016
"Tất Cả Mọi Điều Về Cuộc Sống"
Chuyện kể rằng...
Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái có thể làm bất cứ điều gì mà cô muốn trên thế giới này. Tất cả những gì cô phải làm là chọn một việc gì đó và tập trung vào nó. Vì vậy, một ngày cô ngồi xuống trước một tấm vải trắng và bắt đầu vẽ. Mỗi nét vẽ đều dần một hoàn hảo hơn, từ từ và duyên dáng hội tụ để xây dựng thành một kiệt tác hoàn mỹ. Và cuối cùng khi đã hoàn thành bức tranh, cô ngắm nhìn tác phẩm của mình một cách tự hào và mỉm cười.
Với những đám mây và các ngôi sao, vốn đã luôn dõi theo cô, chúng chắc chăn rằng cô đã được ban tặng một món quà. Cô ấy là một nghệ sĩ. Và cô cũng biết điều đó. Cô cảm thấy điều đó rất mạnh mẽ. Nhưng chỉ một vài phút sau khi hoàn thành bức tranh, cô lo lắng và nhanh chóng đứng lên. Bởi vì cô nhận ra rằng trong khi cô có khả năng làm bất cứ điều gì trong thế giới mà cô muốn, cô lại chỉ đơn giản dành thời gian của mình di chuyển xung quanh để vẽ trên một mảnh vải.
Cô cảm thấy như trên thế giới có rất nhiều việc khác đáng để xem và làm – rất nhiều lựa chọn. Và nếu cuối cùng cô quyết định làm một cái gì đó khác với cuộc sống của cô, thì tất cả thời gian cô dành để vẽ sẽ chỉ là một sự lãng phí. Vì vậy, cô ngắm nhìn kiệt tác của mình một lần cuối, và bước ra khỏi cửa theo hướng ánh trăng. Và khi cô bước đi, cô suy nghĩ, và cô cứ thế bước đi.
Trong khi cô đang đi, cô đã không nhận thấy những đám mây và các ngôi sao trên bầu trời đã cố gắng để báo hiệu của cô, vì cô mải bận tâm với một quyết định quan trọng mà cô phải đưa ra. Cô phải lựa chọn một việc để làm trong số tất cả những khả năng trên thế giới. Cô nên học y học? Hay thiết kế các toà nhà? Hay dạy trẻ em? Cô hoàn toàn bối rối.
Hai mươi lăm năm sau, cô gái bắt đầu khóc. Bởi vì cô nhận ra cô đã đi quá lâu, và rằng trong những năm qua cô đã trở nên quá say mê bởi tất cả những gì cô có thể làm – vô số các khả năng – và rằng cô đã không làm bất cứ điều gì có ý nghĩa gì cả. Và cô đã học được, cuối cùng, rằng cuộc sống không phải là về khả năng – mọi việc đều có thể. Cuộc sống là sự quyết định – quyết định làm điều gì đó thúc đẩy bạn.
Vì vậy, cô gái, giờ đã không còn là một cô bé nữa, mua một vài tấm vải và màu vẽ từ một cửa hàng thủ công địa phương, đi đến công viên gần đó, và bắt đầu vẽ. Và như ngày xưa, những nét vẽ duyên dáng lại cứ nối tiếp nhau. Và khi cô mỉm cười, cô tiếp tục vẽ tranh suốt ngày và đêm. Bởi vì cuối cùng vì cô đã thực hiện một quyết định. Và vẫn còn thời gian để cô say mê trong sự kỳ diệu mà cuộc sống mang lại.
Nguồn: ima.edu.vn
Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015
Thời gian, thời gian!
Trưa nay, một trưa nắng không thảnh thơi lắm khi vẫn nhìn thấy công việc vây quanh.
Tự nhủ thôi tạm ngừng, dành thời gian cho riêng mình tí chút. Mở nhạc. Rồi mở blog.
Sáng nay nhận cuộc điện thoại của chị, chị nhắc về năm ngoái, mình thốt lên ồ thời gian trôi nhanh quá! Mới đó mà đã qua hơn một năm. Hơn một năm trước là khoảng thời gian mà đột ngột cơ thể và tâm trí bị rơi vào trạng thái mà chính mình và ít nhất là thêm 3 vị bác sĩ Đông lẫn Tây y gọi là "suy nhược trầm trọng". Như đang đi bon bon trên đường đột nhiên hụt chân vào một cái hố mà không hiểu ở đâu ra, tại sao lại có nó, tại sao mình lại phải ở trong nó suốt một thời gian. Ngày cũng như đêm, mệt mỏi và hoang mang, trằn trọc thao thức, loay hoay tìm nhiều cách đối phó với tình trạng giống như là trên trời rơi xuống này.... Rồi sau đó là bức bối đến tột cùng và quyết định từ bỏ, từ bỏ.
Từ bỏ tất cả để thoát khỏi cái tạm gọi là vòng xoáy mà mình đã tự tạo ra và đặt mình vào. Và sau đó là những tháng ngày chập chững lần giở những trang giấy mới tinh và còn nhiều sợ sệt nhưng đồng thời là hào hứng của quyển sách cuộc đời,...
Bây giờ thì sao. Học. Tự nhủ là mình phải ráng học. Học thở cho "đỡ dở", haha, chứ chưa nói học sao cho giỏi. Bị dở quá mà. Học nghĩ cho đỡ dở, học trọn vẹn hơn với mọi thứ xung quanh: nơi mình ở, người mình ở gần, việc mình làm, người mình làm chung, quần áo mình mặc, quyết định mình ra,...
Ôi học thiền đã tận gần 2 năm mà lâu lâu lại thấy như là người học trò mới toanh, mới toanh. Phải rồi, mỗi người đều mới toanh mỗi giây phút, huống hồ gì cô học trò nhỏ chậm tiêu này ^_^
Yêu quá cuộc đời này.
Xem tin tức ít lại - xem kế hoạch công việc nhiều hơn.
Đi ít lại - suy nghĩ trước khi đi nhiều hơn.
Lắng nghe bản thân nhiều hơn.
Cố lên nào, Thương Thương yêu dấu, mình yêu bạn như yêu quý, trân trọng và đề cao mọi sự sống trong vũ trụ bao la này <3
Tự nhủ thôi tạm ngừng, dành thời gian cho riêng mình tí chút. Mở nhạc. Rồi mở blog.
Bao
nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi về.
.Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi về.
Sáng nay nhận cuộc điện thoại của chị, chị nhắc về năm ngoái, mình thốt lên ồ thời gian trôi nhanh quá! Mới đó mà đã qua hơn một năm. Hơn một năm trước là khoảng thời gian mà đột ngột cơ thể và tâm trí bị rơi vào trạng thái mà chính mình và ít nhất là thêm 3 vị bác sĩ Đông lẫn Tây y gọi là "suy nhược trầm trọng". Như đang đi bon bon trên đường đột nhiên hụt chân vào một cái hố mà không hiểu ở đâu ra, tại sao lại có nó, tại sao mình lại phải ở trong nó suốt một thời gian. Ngày cũng như đêm, mệt mỏi và hoang mang, trằn trọc thao thức, loay hoay tìm nhiều cách đối phó với tình trạng giống như là trên trời rơi xuống này.... Rồi sau đó là bức bối đến tột cùng và quyết định từ bỏ, từ bỏ.
Từ bỏ tất cả để thoát khỏi cái tạm gọi là vòng xoáy mà mình đã tự tạo ra và đặt mình vào. Và sau đó là những tháng ngày chập chững lần giở những trang giấy mới tinh và còn nhiều sợ sệt nhưng đồng thời là hào hứng của quyển sách cuộc đời,...
Bây giờ thì sao. Học. Tự nhủ là mình phải ráng học. Học thở cho "đỡ dở", haha, chứ chưa nói học sao cho giỏi. Bị dở quá mà. Học nghĩ cho đỡ dở, học trọn vẹn hơn với mọi thứ xung quanh: nơi mình ở, người mình ở gần, việc mình làm, người mình làm chung, quần áo mình mặc, quyết định mình ra,...
Ôi học thiền đã tận gần 2 năm mà lâu lâu lại thấy như là người học trò mới toanh, mới toanh. Phải rồi, mỗi người đều mới toanh mỗi giây phút, huống hồ gì cô học trò nhỏ chậm tiêu này ^_^
Yêu quá cuộc đời này.
Xem tin tức ít lại - xem kế hoạch công việc nhiều hơn.
Đi ít lại - suy nghĩ trước khi đi nhiều hơn.
Lắng nghe bản thân nhiều hơn.
Cố lên nào, Thương Thương yêu dấu, mình yêu bạn như yêu quý, trân trọng và đề cao mọi sự sống trong vũ trụ bao la này <3
Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015
Cuộc đời mỗi người chắc đều là một cuốn sách. Mỗi ngày mỗi tháng cũng là một trang sách. Mình đã nhận được nhiều món quà tuyệt diệu từ những trang sách rất bình dị hoặc rất hoành tráng của nhiều người khác. Mình cũng tò mò muốn xem mỗi trang sách và cả cuốn sách của mình là như thế nào, nên mình ghi lại. Và lại cũng muốn thêm kênh để nói chuyện với chính mình. Và lại cũng muốn có thêm công cụ nhắc nhở mỗi ngày đều được trò chuyện cùng Thượng Đế. Nên hơi lười nhưng kệ cứ bày ra thử xem sao.
Yêu chào một buổi sáng chan hòa nắng ấm và lành lạnh ngày đông!
Yêu chào một buổi sáng chan hòa nắng ấm và lành lạnh ngày đông!
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)
